Vào xem review số 4 Lê Duẩn nè – ngôi nhà vàng mái xanh lấy đi bao nước mắt của các du học sinh. Mình đã từng rớt phỏng vấn 2 lần, mỗi lần thay mọi thứ từ đốt nhang ông bà, ai dẫn đi, mặt dây chuyền , trang phục đồ tưởng siêu mẫu không, lần 3 đậu phỏng vấn, đi ra khỏi Lãnh sự quán được cô chú nhào vô hỏi đậu không con đậu không con và cha mình nhào vô kéo đi như Taylor Swift bị paparazzi bao vây và đi thẳng về quê báo tin. tởn tới giờ
Mình nhớ mãi cô CO da màu mặc bộ đồ neon hồng rịm như hnen nie. Tui còn nhớ hè năm ngoái bị gọi phỏng vấn do chuyển từ cấp 3 lên Đại học, ai cũng mang giày sneaker vô trong, mình tui mang đôi sandals, ai cũng nhìn, nhưng người ta rớt mình đậu. Mà mình bị hỏi đúng nhiều, kinh nghiệm quan sát những người phỏng vấn trước cho thấy: hỏi ít là đậu, hỏi nhiều là rớt. Cô thông dịch ngồi ngó chứ chả giúp gì. Tâm lí 50-50 nên cũng không quan tâm, câu nào không biết trả lời cứ dõng dạc “I dont know”. Câu cuối ông pv hỏi “có mang giấy tờ gì theo….” chưa đợi ông dứt câu thì mình nhét mẹ nguyên sấp giấy tờ từ A tới Z cho ổng tự mở ra coi. Coi xong thì an ủi kiểu “du học sinh đi qua Mỹ đa số đều ở lại luôn, nên tụi tui phỏng vấn rất khó, rớt cũng là chuyện binh thuong not a big deal”. Thề là lúc đó nghĩ rớt mẹ rồi, ai ngờ an ủi xong đưa tờ giấy hồng, rồi kêu chờ visa gửi về. 1 phát ăn luôn :))
Mình đã phỏng vấn xin visa Mỹ 3 lần, 1 lần du lịch và 2 lần F1 (high school và uni) thì trộm vía đều rất dễ, không bị bắt bẻ gì hết. Mình nghĩ nếu hồ sơ mình vững, tâm lí thoải mái, trả lời rõ ràng rành mạch thì không đến nỗi đâu ạ, chỉ đợi hơi đuối, nếu mệt quá có thể qua coffee bean đối diện mua 1 ly uống cho tỉnh người :))
Vô đứng xếp hàng nhìn người ta đi ra lau nước mắt mà tim đập muốn rớt ra ngoài mà hên lụm vô lại kịp :)) tới lượt mình phỏng vấn thì cỡ 3h-3h30 gì đó, ông số 1, vô mình cũng nở một nụ cười thân thiện ổng cũng cười nhẹ rồi cắm mặt vô cái máy tính. Ổng gõ cạch cạch chắc được năm phút rồi hỏi mình tên gì ở đâu, vừa trả lời xong ổng cắm mặt vô máy tính tiếp 15p rồi hỏi mình học trường gì, đòi coi bảng điểm của mình. Mình đưa cái bảng điểm vô, ổng nhìn xong lại gõ tiếp 15p rồi cái ổng hỏi ba má minh làm nghề gì, rồi mình nghĩ ba má mình lo cho mình tới hết đại học được không.
Cái trả lời xong ổng tắt mic kéo cái kính lại rồi gõ tiếp 15p cái ổng đi đâu đó ổng lôi ông nào đó hình như ấn độ ra rồi cái hai ổng nói chuyện chỉ chỉ trỏ trỏ mình rồi đứng lắc đầu :)) Lúc đó là nghĩ thôi xong mẽo miếc gì tầm này nữa, cái ổng lôi thêm một chị gái hình như việt nam ra nữa cũng đứng chỉ chỉ nói nói rồi lắc đầu :)) lúc đó thật sự nghĩ là thôi d*ma ai gảnh đứng coi mấy người lắc quài rớt thì cho rớt đi, người ta đứng ngoài này hồi hộp muốn chết nè :)) cái ổng quay lại, ổng hỏi mình câu cuối là sao không học ở đây mà qua bển học.
Mình trả lời là muốn thử sức bản thân mình ở một môi trường mới :)) Cái ổng cười xong ổng nhìn mình rồi ổng lấy passport bỏ lên cái kệ, trời ơi lúc đó là tim loạn nhịp rồi cái ổng bảo là chúc mừng mày, hãy cố gắng hết sức ở trường mới nha. Cái lúc đó là ổng đưa tờ giấy hồng ra :)) mẹ đứng kế bên hoang mang luôn tại mấy ổng lắc quá trời :)) cái mình cười lại nói cảm ơn xong cái bước đi ra vừa ra tới xe nhà bước lên xe là la như điên luôn🤣
Đợt đấy mình đi phỏng vấn, mình đeo kiếng vô nhìn cho tri thức, phỏng vấn tiếng Việt vì nói Eng người ta không hiểu, trong vòng 3 tiếng đồng hồ mà chỉ có 3 ng đậu, trong đó có mình, bao nhiêu người khóc đi về.
Thật sự là sợ bome vì 1 thân 1 mình, còn run tới nỗi anh nhân viên người Việt đang kiểm tra hồ sơ trước phỏng vấn mà nghe lộn chạy đi chỗ khác mấy lần, ổng chửi vl :)))) , dù không đi dạng du học nhưng lần 1 là đậu :v bên Lãnh sự quán hỏi tui 3,4 câu gì đó tầm chưa tới 5’ là tui được ổng chúc mừng zui vl, ai cũng nhìn tại vì thấy phỏng vấn gì nhanh quá, run mà ổng kêu mình đưa tay phải lên để thề mà tui đưa nhầm tay =))
Tui còn bị rớt đồ từ ngoài đường vô tới tận cửa vẫn rớt đồ =)), đến cả lăn tay cũng làm rơi đồ ầm ầm 🤦🏻♀️ xếp hàng chờ phỏng vấn cũng ko yên😂 nhoi ra cái bàn xếp gỗ chơi cho zui chứ thấy ai ai cũng rớt trước mình hết trơn rồi 😅🤪 (nên nghĩ chắc mình cũng sẽ rớt hoy😂), tới hồi phỏng vấn xong nghe Congratulations mà mặt tui ngơ ngơ ra cửa hỏi chú áo cam, trên tay tui cầm tờ giấy điền địa chỉ hỏi Chú vầy là đậu hay rớt😅. Ổng bảo sáng giờ ai cũng rớt có mình tui đậu 😂
Rồi tui tỉnh bơ cầm tờ giấy đi thẳng ra cửa băng qua đường mà mặt tui vẫn ngơ làm ai cũng nghĩ tui rớt phỏng vấn, ba tui còn trấn an kiểu “phỏng vấn cho vui cho biết mà rớt thì qua Tết phỏng vấn lại thui, ko sao cả”. Rồi ba tui với tui chạy thẳng về nhà trong vòng 15p lun, tới khi coi lại giấy tờ mới nhận ra tui passed, tui ngớ ngẩn ko nộp lại tờ giấy địa chỉ nhà mà cầm về nhà lun 🤦🏻♀️😅 thế là 2 ba con chạy ngược lên lãnh sự quán xin vào cửa để nộp cái tờ giấy cho người ta gửi passport về 🤣.
Đi phỏng vấn lần đầu với tâm thế chắc ko đậu nổi đâu ai dè đậu rồi mà ko hề hay biết =))))
Khi đi tui đem theo vô 1 đống mấy xấp hồ sơ dày cui nặng trịch rớt lên rớt xuống vang to nguyên khu phỏng vấn mà không dùng tới miếng nào lun 🤷🏻♀️ được hỏi đúng 3 câu học trường gì, qua ở với ai, dì bên đó làm gì (tại tui nói ở cùng nhà với dì)
Chờ hẳn 2 tiếng trước lãnh sự quán 🤷🏼♀️, tâm lý sập sình. Đang sợ vì có người thân ở Mỹ ( nghe đồn có người thân sẽ bị đánh rớt nhiều) nên lo lắm. Vậy mà vô hỏi ngay câu đó, mình nói luôn có ông bà nội cô chú bên đó và mình ở chung nhà với họ :))) lúc CO vẫy tay ra hiệu cho về, vẫn chưa biết đã đậu phải hỏi lại xong CO đưa giấy hồng🥴 mừng quá rớt hết cả hồ sơ ra sàn