Con đang trên đường từ thư viện về nhà. Trời bên này đêm xuống còn mười mấy độ thôi ấy.
Con biết con cần gì, con phải làm gì, con nên làm gì và con may mắn mạnh mẽ như thế nào nhưng đương nhiên là vẫn chẳng bao giờ tránh được việc đầu óc mệt mỏi hơn cả cơ thể và thấy trơ trọi giữa cái thế giới to lớn này, cái thế giới mà mỗi bước chân con đi con lại thấy nó càng to hơn. Mỗi việc không vừa ý con xảy ra, con đều động viên bản thân là con đang “được lớn”, muốn là kim cương hay cục đất là phụ thuộc vào sự cố gắng của bản thân con.
Con cũng nhận ra là con cứng cỏi được như bây giờ cũng nhờ một phần là chẳng có ai để dựa, vì còn chẳng bao giờ thấy muốn khóc nhè cho đến mỗi lần cầm điện thoại định nhắn tin kể lể cho mẹ nghe là cổ con nghẹn cứng lại. Mọi việc đang xảy ra chẳng có gì là đáng sợ hay không thể giải quyết cả nhưng có những đêm con sợ đi ngủ, vì có cảm giác ngủ dậy lại phải đối diện với vấn đề mới, hoặc vấn đề từ ngày hôm qua sẽ vẫn còn nguyên đấy.
Hôm nay nghĩ đến sinh nhật 21 tuổi, con giật mình chẳng nhận ra mình đã lớn đến thế này, đã đi xa đến như này mà con không biết. Con sẽ còn phải rắn rỏi hơn nhiều nữa, thông minh khôn khéo hơn nhiều nữa, con muốn là chỗ dựa cho mẹ và em. Hồi trẻ hơn chút, ai hỏi con về ước mơ, về dự định tương lai, con trả lời được ngay bằng những câu trả lời mọi người phải trầm trồ, con vẽ một bức tranh đẹp lắm, đi đây đi đó làm nọ làm kia. Nhưng giờ lớn hơn thì bức tranh đấy của con chỉ có mẹ và em thôi.
Nên con cũng hiểu một điều duy nhất đáng sợ không phải mấy cái vấn đề con đang giải quyết, mà là làm sao để dành thời gian cho gia đình và bảo vệ được hạnh phúc khi mà mình và mọi người còn khoẻ mạnh, lúc bà vẫn đeo kính đọc báo xem phim, mẹ vẫn còn thích mặc đồ đẹp đi giày cao gót.
Mẹ nhỉ.
Rome, Italy. 11/10/2019.