Sau hàng loạt những thông tin không hay về mình, giáo chủ của môn phái 2552 đã đích thân lên tiếng, nhưng không phải để thanh minh thanh nga gì, mà để kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Nhưng ngay từ câu đầu tiên “lầm lỡ” đã phần nào giải đáp một vài sự thật bấy lâu. Chúng ta cùng quay ngược thời gian để trở ngược về thời thanh xuân của Kiên Trần qua chính giọng văn bánh cuốn của anh nhé.
Lời cuối trước khi ra đi.
Tuổi trẻ ai cũng có những lúc lầm lỡ. Tôi cũng vậy.
Ngày đó tôi 22 tuổi. Tận mắt chứng kiến cái thị trường IELTS đầy loạn lạc. Nơi mà IELTS được thần thánh hoá và trở thành thị trường triệu đô. Hàng triệu triệu con người Việt Nam phải chạy theo kỳ thi vốn đơn giản nhưng bị biến tướng trở thành một ngành công nghiệp bạc tỷ.
Nằm ở đỉnh TOP là IDP và BC. Dần dần chiếm thị phần ngành công nghiệp Standardized Test tại Việt Nam và các quốc gia đang phát triển. Độc quyền hoá và đẩy các tổ chức khác như ETS (TOEFL) ra khỏi thị trường. Liên kết với các trường học trong lẫn ngoài nước để tạo ra một hệ thống kỳ thi chuẩn hoá thần thánh và tăng giá liên tục theo năm.
Thậm chí ngày nay có hẳn cả một TV Shows cho một…”kỳ thi tiếng Anh”.
Sự thần thánh hoá là có thật và gần như tất cả dân số đang bị cuốn theo nó. Bán linh hồn cho nó.
Đỉnh ăn lợi nhuận lớn nhất.
Nằm ở ngay dưới đỉnh (khúc giữa) là các trung tâm tiếng Anh và các “thầy” “cô” dạy IELTS.
Các trung tâm tiếp nối sự thần thánh hoá kiến thức và tạo ra những áp lực không đáng có cho người học. Chia ra những bậc/nấc không cần thiết để lấy trọn thị trường. Dẫn dắt con em phụ huynh chi hàng chục triệu cho những khoá học IELTS mà kết quả thường không đi đến đâu,
Giáo viên dạy IELTS kiếm 1-2 tỷ / tháng là chuyện bình thường. Nghe thì có vẻ thích thú và đáng tự hào nhưng số tiền này đến từ mồ hôi nước mắt của cha mẹ các bạn học sinh, luôn mong muốn con mình có một tương lai tốt đẹp.
Dưới đáy của tháp IELTS là các bạn (chúng ta) và cha mẹ chúng ta. Những nạn nhân cuối cùng và là xăng để nuôi cái tháp đó. Từ dưới lên trên.
Đây là một mô hình siêu lợi nhuận phân chia ra 3 đẳng cấp riêng biệt.
1. Institution ($$$)
2. English Centers ($$)
3. Suckers (-$$$)
Cái hồi 22 tuổi, não tôi nó cũng nhỏ lắm các bạn ạ.
Tôi không có thông minh lắm đâu. Tôi lân la các Group và sau đó chia sẻ những video luyện Speaking của tôi. Sau đó chia sẻ các bài viết luyện Writing rồi các học sai.
Tôi thấy nhiều bạn học bao nhiêu năm mà vẫn không đi đến đâu. Tốn rất nhiều tiền nhưng đâu lại vào đấy. Tôi cảm thấy chán nản vì phải chứng kiến cảnh mọi người bị lợi dụng và lãng phí.
Những bài viết của tôi lần lượt đăng lên và nhận được phản hồi tích cực.
Thời gian đầu tôi chỉ chia sẻ chơi chơi trong những lúc rảnh. Nhưng sau một thời gian những bài viết của tôi được rất nhiều người ưa thích vì tính thực tế. Họ dần dần định hình được phương pháp học.
Sau đó có một người bạn gợi ý với tôi về việc tổng hợp lại thành một File PDF cho dễ chia sẻ. Tôi thấy đây là một ý kiến hay. Và người bạn này làm hết cho tôi mọi thứ từ Graphic cho đến layout. Trở thành một “cuốn sách” nhưng về bản chất chỉ là một cái PDF tổng hợp những bài viết.
Anh bạn có gợi ý tôi một vài chiêu trò để tăng sức lan toả cho nhanh vì cuốn sách này nếu đến được tay ai thì sẽ giúp được rất nhiều người. Tôi đồng ý. Thật lòng tôi cũng muốn về sau không ai phải mất tiền đến trung tâm Tiếng Anh vì sự vô bổ và tốn kém.
Mặc dù biết là sai nhưng tôi vẫn làm. Vì tôi cũng không phải đức Phật hay thần thánh. Tôi khờ dại. Tôi tiếc nuối. Nhưng tôi vẫn làm. Đợt đó cuốn sách được phát hành free.
Cuốn sách dần dần đến được với nhiều người và thời điểm đó tôi nhận được liên tiếp những lời cảm ơn từ phía người đọc. Họ muốn tôi viết sách về Writing và Speaking để có thể tự học.
Ngày đó sau mỗi buổi đi học trên trường về và đi làm thêm, tôi lại dành thời gian vào ban đêm viết cuốn Writing.
Tôi còn nhớ hồi đó viết một cách say mê và chau chuốt đến từng cái Highlight, từng lời note từng cái font chữ. Tôi muốn tìm mọi cách đơn giản hoá cách học và viết thế nào để cho những người mới bắt đầu cũng có thể bắt nhịp dễ dàng. Để họ không sợ và không phải mất tiền đi học nơi khác. Cuốn sách dày gần 600 trang nhưng khi đọc bạn không có cảm giác đây là một cuốn sách dày.
Sau khi phát hành xong cuốn này. Tôi không PR. Quảng cáo rầm rộ trên các group. Gần như chỉ có một vài thông báo là cuốn sách đã hoàn thành. Những người mua chủ yếu là những bạn đã đọc cuốn sách trước đó.
Sau đó tôi ra cuốn Speaking dày gần 400 trang vào năm sau.
Có lẽ trong 2 cuốn tôi tự hào hơn cả là cuốn Writing. Vì những phản hồi của người đọc về cuốn này gần như vượt quá kỳ vọng lúc đầu của tôi.
Toàn bộ số tiền thu được mẹ tôi nhận hết. Tôi biết ơn người đã nuôi nấng tôi và cho tôi tình yêu thương trọn vẹn vô điều kiện.
Và những cuốn sau này cũng vậy. Tôi chưa từng giữ đồng nào từ sách. Tôi ăn bằng thu nhập bên Canada.
Bên Canada tôi tất nhiên chỉ giàu bằng 1/10 đến 1/100 giáo viên IELTS ở Việt Nam. Nhưng thu nhập của tôi đủ để phá vỡ tình bạn mà tôi đã từng rất trân quý.
Người ta có câu “One fake friend causes more damage than 5 enemies”
Tôi và Đỗ Lệnh Tú Anh đã là những người anh em chí cốt. Gần như đi đâu cũng có nhau. Chơi đùa cùng nhau, chia sẻ cuộc sống cùng nhau.
Càng về sau khi tôi càng thành công trên các phương diện. Từ sự nghiệp bên Canada cho đến Việt Nam. Tôi cảm thấy có một sự hằn học không hề nhẹ. Tôi hiểu và luôn tỏ ra mình kém cỏi xuề xoà để cho anh không cảm thấy tự ti về bản thân.
Bản thân anh tốt nghiệp bên Canada nhưng chưa từng có một sự nghiệp tử tế. Nay đây mai đó với những công việc mà anh chán ghét, thu nhập cơ bản.
Trong khi tôi vào hẳn một tập đoàn dầu khí thu nhập gấp 3 lần anh.
Cùng sống trong một căn nhà nhưng cuộc sống của anh khác tôi rất nhiều.
Trong khi anh phải lừa dối chính phủ Alberta về vị trí công việc. Từ một người bán hàng trong cửa hàng xăng địa phương lên thành “Assistant Manager” chỉ để nộp PR, thì tôi không phải làm điều này. Trong khi anh phải nằm gai nếm mật, khổ sở với cuộc sống và chi phí và chịu đựng cảnh boss hành hạ về mặt tâm lý thì tôi không phải làm điều này.
Tôi nhận thấy mình may mắn hơn anh nên luôn đồng cảm và muốn giúp đỡ.
Thời gian rảnh rỗi tôi đọc sách, nghiên cứu, viết bài chia sẻ trên trang cá nhân. Còn anh chơi game, cày phim kiếm hiệp. Tôi luôn muốn giúp đỡ anh và đưa ra những lời khuyên để cả 2 cùng phát triển. Khuyên anh học thêm một nghề nữa hoặc phấn đấu lên Supervisor (thời điểm đó anh vẫn làm trong nhà máy ăn lương cơ bản).
Nhưng anh luôn miệng kêu khó lắm.
Sau này sự hằn học, ghen tị của anh ngày càng thể hiện rõ. Đến mức anh không còn giấu được nữa mà thể hiện ra mặt. Tôi biết anh luôn bất an về bản thân và sợ cái cảm giác thua kém. 33 tuổi chưa có gì trong tay, thua cái thằng kém mình 5 tuổi, về gần như mọi phương diện. Lại ở cùng nhà.
Đỉnh điểm là lần tôi mua xe SUV Acura RDX 2013. Nâng cấp từ con xe ghẻ của tôi chạy 2 năm (Honda Civic 2002) không nổ máy được tôi bắt buộc phải mua.
Lúc đó tôi dư giả nên quyết định đầu tư một em tử tế còn đi làm. Gọi là tử tế nhưng giá 20000 đô.
Anh lên giọng và phỉ báng tôi là lãng phí, muốn khoe mẽ rồi thậm chí còn lên mạng trích nguyên văn câu nói về tử vi số mệnh về màu xe và bảo chiếc xe đó sẽ mang lại điều xấu xa đến với cuộc đời tôi sau đó cười ha hả khoái chí.
Sau quá nhiều lần như vậy, tôi bảo anh nếu muốn làm bạn bè tốt thì đừng có nói kiểu độc mồm độc miệng như thế. Tú Anh gần như mất kiểm soát rồi nói “Nếu mà đùa mà đéo chịu được thì đéo xứng đáng làm bạn đâu”.
Mình đã nghĩ chỉ là một buổi cãi vã sau mọi thứ lại như bình thường.
Vài ngày sau anh unfriend.
Tôi Block vì không muốn anh dòm ngó Facebook của tôi thêm phần tức tối.
Bẵng đi một thời gian xảy ra vụ Phan Quỳnh (vụ này thì dài lắm mà có nhiều chi tiết các bạn chưa được nghe kể và có thể đã hiểu sai. Tôi đã im lặng vì không muốn ảnh hưởng đến Tú Anh)
Sẽ tiếp nối vì tôi chẳng còn gì để mất